Tuesday, September 25, 2007

Carol Bùi


Trong thế giới bé nhỏ của nghệ thuật Việt Nam tôi hay bị bực mình vì nó không có một chút nào gọi là..."dynamic" cả, từ âm thanh cho tới sản phẩm nghệ thuật. Về chuyện âm thanh tôi sẽ nói sau, nhưng nói về sản phẩm thì sao dạo này tôi hay rớt vô tình trạng bị chán.

Pop không ra pop, hip-hop và rap Việt Nam không khác một trò xiệc kiểu như Mỹ đen hát cải lương, rock thì giống như pop mà có guitar điện và distortion, R&B thì nướng đen chưa đủ (vì Việt Nam sợ nắng), và nếu nhắm mắt lên đồng chạy tông (running the scale) là jazz, thì tôi có thể thành nhạc sỹ jazz Việt Nam được.

Khác với các cụ đi trước, chỉ mới đây thôi (hình như còn một vài cụ còn sống), tôi có cảm giác mấy ông nhạc sỹ và producer Việt Nam ngày nay, hình như sợ...làm nhạc Việt Nam. Họ phải làm giống một cái gì đó khác hẳn...kiểu Mỹ, Pháp, Tàu, Mỹ đen, và lâu lâu lạc cả vào ông Đại Hàn. tôi còn nhớ một câu trả lời của cô em gái ở Việt Nam cho thắc mắc của tôi, "...anh biết đó, tại vì trong làng nghệ thuật âm nhạc Việt Nam mình toàn là đực rựa nắm đầu cả..." Đúng hay không, tôi cũng chẳng hiểu rõ, nhưng nói tới nghệ thuật nhạc "original" của người phụ nữ Việt Nam thì đúng là một chuyện hơi hiếm.



"Ê! Duy, rốt cuộc cũng xong thấy chưa! CD mới của mình cho Duy hưởng trước nhe..." Carol Bùi nói trong lá thư gởi tôi với cái CD mới toanh của cô còn rất là nóng...mới ra lò. Đây là CD thứ 2 của cô được một hãng CD Mỹ ở tiểu bang Virginia sản suất. Và tiếp trong lá thư, cô có lời cám ơn tôi đã bỏ ra thì giờ nghe và quảng cáo nhạc của cô cho bạn bè tôi. Không, thưa cô Carol Bùi. Tôi phải cám ơn cô mới đúng chứ!

Tôi quen Carol Bùi cả 2 năm nay rồi, lần đầu tiên tôi nghe được nhạc của cô trên mạng, phản ứng đầu tiên của tôi là 'con bé Việt Nam nào ngầu vậy ta?' Nhất định tôi phải làm quen cho bằng được. Biết rằng kiếm được một người đàn bà Việt Nam viết nhạc rất là khó khăn, viết nhạc rock nữa, thì hết ý kiến đâu mà tìm. CD đầu tiên của cô "This is how I recover" tôi nghe hoài và để luôn trong máy chơi CD của xe tôi. Càng nghe tôi càng thấy rất là nhạy cảm, khoái trí, mê thêm, và trở thành thông cảm với lời nhạc của cô. Nhạc của Carol Bùi viết rất là thẳng thắn và ngay điểm, hòa nhạc không một chúc xíu nào dư note. Cô hát, đánh guitar điện lấy, và là nhạc sỹ trưởng cho ban nhạc của mình. Nghe nhạc của Carol, đôi khi tôi thấy cô quá thành thật, cho tôi một cảm giác cô đang kể chuyện cho một mình tôi nghe thôi.

Ah, mà đừng để giọng hát của và nhạc của Carol Bùi cho người nghe thấy rất ngọc, bài của cô viết đổi hướng/nhịp bất ngờ, rất khôn ngoan và đầy 'máu' rock trong đó. Nói tới cách đánh và kỹ thuật chơi guitar của cô Carol Bùi thì mấy cậu con trai rock Việt Nam cần phải học cô nhiều lắm. Carol Bùi đánh guitar giống hệt...Carol Bùi! Cô dùng American Fender Telecaster guitar chạy thẳng vô Ampeg amp. Trong live show, cô vừa hát vừa đánh guitar, tôi có hỏi sao cô không mướn một tay guitar phụ để trình diển dể và thoải mái hơn. Cô nói với tôi rằng, cách cô đánh guitar đi chung cảm giác của bài cô đang hát...vì lý do này, cô không thể để cho ai khác đánh guitar được. Đây cũng là một lo lắng cho cô khi thâu cái CD thứ 2. Carol sợ rằng sẻ không thâu rỏ được những chi tiết nhỏ cách cô đánh xuống dây theo hồn của bài cô viết.
Tôi củng hỏi tại sao tiếng guitar của cô không dùng pedal hay effect để cho thêm 'màu mè', cô cười và nói với tôi, 'em nghèo quá, chưa có tiền mua.' Nhưng tôi biết cô chỉ nói thế, Carol không bao giờ dùng pedal đâu, cô này chỉ thích nói thẳng và nhạc cụ của cô củng vậy.


Khi hỏi tới CD đầu tiên của cô, mà được nhiều báo Mỹ có lời khen, Carol Bùi hoàn toàn không muốn nói gì tới và chặn tôi lại những câu hỏi liên quan tới CD đó. Đối với cô, những gì đả làm xong, không quay lại và chỉ muốn nói chuyện tới CD mới của cô, "Everyone wore white". Khi hỏi tới ảnh hưởng của cô về nhạc, cô nói với tôi 2 vị đứng đầu là Khánh Ly và Trịnh Công Sơn. Carol giải thích rằng cô nghe nhạc Khánh Ly hát từ bé vì mẹ của cô nghe rất nhiều. Chỉ Khánh Ly có giọng rất mạnh, hợp với, và cách trình bày của bà thuyết phục được người nghe những gì trong lời viết của nhạc Trịnh Cơng Sơn. Cô không muốn hát giống Khánh Ly, hay viết nhạc giống Trịnh Công Sơn, cô chỉ muốn thành thật như nghệ thuật của các vị đó.

Khi hỏi sự khác biệc giữa hai CD, cô nói CD "Everyone Wore White" produced kỷ và rất là đặc sắc hơn CD đầu của cô tại vì Carol muốn chậm lại không giống như CD đầu tiên. Cô cho là CD đầu hơi vội vàng, hay có một chúc khoe khoan, nên lúc hoà nhạc cô 'liện' đủ loại hook của rock trong đó. Có thể đây là một sự thiếu tự tin về khả năng của mình, cô giải thích. Tôi chỉ nghỉ rằng Carol cứ việc khoe nhiều vô, tôi nghe chưa đủ đâu.

Chữ nghĩa Việt Nam tôi còn yếu lắm, đừng nói tới phải viết về những gì tôi đang suy nghỉ trong đầu...bằng tiếng Mỹ ra tiếng Việt Nam. Tôi thấy nhạc sỹ ngày nay sợ 'giống nhau' lắm, ca sỹ cũng thế, cho là cái khác lạ là hay. Họ hay vổ ngực la 'phá biên giới', trong khi chưa đủ trí thức hay biết biên giới nằm ở đâu mà phá. Cuộc đua lo giống jazz, giống hip hop, giống rock, còn có ca sỹ muốn giống tắt kè hay 'cắt kè' nữa. Tôi thấy tắc kè hay đổi nhiều mầu khi nó sắp chết và thấy nguy hiểm, nhưng màu nào nó đổi, nó cũng vẫn chỉ là con tắc kè, và...xấu kinh khủng. Ai thích vậy, tôi chịu thua. Theo tôi Carol Bùi đến tới nhạc không một chúc suy nghĩ là phải có biên giới hay là giống gì ngoài sự thành thật của lòng cô. Đối với nhạc mới của người Việt bây giờ sao cái thành thật trong nhạc sao khó kiếm thế? Carol Bùi là một cái hy vọng cho tôi là khoan hẳng bỏ đi mặc kệ tới nhạc của người Việt Nam làm trong thời gian bây giờ. Tuy còn nhiều thứ để thay đổi và làm thêm cho hay, nhưng cô nhắc với tôi rằng, " em không vội , để cho sự phát triển có không khí tự nhiên mà vương lên..." Cái vương lên khác biệc giữa CD đầu của cô và CD mới 'hơi bị' quá nhiều đó Carol Bùi, làm tôi ngồi không yên phải đợi tới CD thứ 3 của cô.

Thông tin, lịch trình live show, và mua CD của Carol http://www.carolbui.com
nghe nhạc http"//www.myspace.com/carolbui
Press kit http://www.warpedrealitymagazine.com/
Ở Việt Nam xin liên lạc với www.digibeatchemist.blogspot.com

Trần Duy

4 comments:

Anonymous said...

Hi anh Duy ,
Em vua email vua nghe nhac cua Carol Bui ! Cam giac dau tien ( cai nay la em noi thiet ) la em gio tay dau hang , hihi .... Em nghe la biet de lam 1 san pham nhu vay co nhieu yeu to quyet dinh lam ! Nhac co Carol Bui nay hay , co danh guitar cung hay , co co' ban nhac hay ... va chac chan la thoi gian vua qua C.Bui danh het tam suc cho album nay . Ban nhac nghe co ve rat hieu y cua C.Bui . Lam nhac vay moi lam chu*' ...
Thoi thi lau lau nghe nhung thu nay thay giac ngo ra , thay minh con nhieu thu phai lam ! De co gi em email cho may dua trong ban nhac nghe !
Anh Duy thu keu co gai nay lam 1 album nhac Viet va anh Duy lam producer cho co ta di , hihihi ... Carol Bui nay that la ... cool !

Anonymous said...

Carol Bui an tuong lam. dau tien thay hoi la nhung cang nghe cang thay hay.

Anonymous said...

I am so glad there is a Vietnamese female song writer and singer who is so brave to be herself. I am so tired of these Vietnamese divas from both sides of the ocean, either they are mediocre at imitating someone else or very bad at it, nothing new.
Carol Bui makes me feel proud to be a Vietnamese.
Girl, you rocks.

Duyproaudio blog said...

Phuc,
a dang produce Hero in Danger o Vietnam, thi gio dau ma lam cho nguoi khac...em dien roi ha?

hihihihihi!